Lời cảnh tỉnh sau khi Eriksen đột quỵ trên sân
Cú ngã quỵ của Christian Eriksen diễn ra trước mắt hàng nghìn khán giả và hàng triệu người đang xem trực tiếp trên toàn thế giới, tạo ra nỗi ám ảnh rất lớn cho những ai trót thấy.
Không một dấu hiệu gì, Eriksen đơn giản là gục xuống. Eriksen làm những ai yêu bóng đã nhớ lại Marc Vivien Foe và Antonio Puerta, những người cũng gục xuống trước sự chứng kiến của hàng nghìn người như anh, nhưng họ đã không qua khỏi.
Daniel Jarque chết lặng lẽ, vì khi trái tim bất ngờ ngưng đập trong chuyến tập huấn, anh đang ở một mình trong khách sạn. Mới vài phút trước, anh còn nói chuyện điện thoại với vợ.
Eriksen bất ngờ gục xuống trên sân. Ảnh: Reuters. |
Khi nghệ sĩ Chí Tài qua đời, sức khỏe của ông được đánh giá là tốt. Ông tập thể dục rất đều, cười giỡn gần gũi với mọi người trong chung cư, còn đang hào hứng để tham gia vào một dự án điện ảnh với người bạn thân Hoài Linh.
“Tụi con cứ lo cho Linh đi, chứ sức khỏe chú ngon, chú đóng hành động còn được”, chú nói. Khi biết tôi sống cùng chung cư với chú nhưng ở một tầng cao hơn, chú còn nói: “Mày dọn xuống thấp thấp đi Bình, chứ mày sống trên đầu trên cổ chú coi sao được”. Đùng một cái, chú gục xuống và không dậy nữa.
Một tuần trước, hoa hậu Thu Thủy qua đời. Cô được xem là một tấm gương về bảo vệ sức khỏe. Cô chạy bộ, tập yoga và ăn uống rất lành mạnh. KG Lý, một người bạn của tôi, về quê thăm gia đình. Anh ngã trong nhà tắm và không dậy được nữa. Đạo diễn Stephane Gauger, vài tháng trước khi qua đời, còn ngồi thảo luận với tôi về bối cảnh cho một dự án phim mới. Tôi chọn miền tây, và anh chọn miền núi, anh nói miền núi Việt Nam lên hình sẽ rất đẹp.
Quá nhiều ví dụ, của những người từ xa đến gần, để khẳng định một lần nữa: Cuộc sống thật sự quá vô thường. Và cái chết có thể đến với bất kỳ ai, bất kỳ lúc nào. Và nó một lần nữa khẳng định chân lý bất diệt: Chúng ta phải chết.
Loài người hay tự ràng buộc mình với nhiều trọng trách. Phải lập danh, phải giàu, phải lập gia đình, phải có con, phải nổi tiếng… Trên thực tế, thứ duy nhất chúng ta không thể tránh khỏi là phải chết. Nhưng trong quá trình chờ hết đó, ta lại gán lên mình hàng tá trách nhiệm và quên luôn việc quan trọng nhất: Phải hạnh phúc.
Đôi khi tôi nghĩ thước đo hạnh phúc của một con người không phải là số không trong tài khoản mà là số người tới đốt nhang trước linh cữu khi ta mất. Nghe bảo ngày Cổ Long mất, bằng hữu không đến viếng bằng hoa mà bằng Hennessy, mỗi người cầm một chai cứ thế mà rưới đầy trên mộ. Ước nguyện lúc sinh thời của họ Cổ đó. Kiếp sau nếu có làm người, vẫn xin được làm một hảo bằng hữu của tất cả.
Bệnh viện Ung Bướu mấy hôm nay nhốn nháo kinh khủng. Vì một thứ ngỡ như bình thường giờ đã trở nên xa xỉ: Vào thăm người thân. Một cô gái muốn vào thăm mẹ, một thanh niên muốn nhìn mặt cha. Nhưng Covid-19 đã ngăn cản việc đó. Tôi nghĩ đến cảm giác người thân đang bệnh thập tử nhất sinh trong kia, mà mình ở bên ngoài không cách gì vào trong được, thực sự là một sự tra tấn.
Đội trưởng Simon Kjaer động viên tinh thần vợ Eriksen. Ảnh: Reuters. |
Hôm qua, khi Eriksen ngã xuống, hình ảnh làm tôi nhớ nhất là vợ của anh bước xuống sân nhưng không chạy đến gần chỗ chồng đang nằm. Simon Kjaer - thủ quân Đan Mạch, người đã nhanh trí giúp Eriksen không nuốt lưỡi trước khi các bác sĩ vào cuộc - chạy đến ôm cô an ủi. Kasper Schmeichel, một thủ lĩnh tinh thần khác, cũng đến ôm động viên. Ba người cứ thế mà ôm nhau thật lâu.
Còn ở bên kia sân, các cầu thủ Đan Mạnh quây Eriksen và các bác sĩ lại, để hình ảnh không đẹp của Eriksen không lọt vào ống kinh của các máy ảnh, điện thoại.
Sáng nay, có một câu hỏi rất hay: Điều gì đã khiến họ bình tĩnh đến vậy? Điều gì đã khiến mấy nghìn người trên sân không nhốn nháo, không tràn xuống gần chỗ Eriksen nằm để hóng chuyện và chụp ảnh? Điều gì khiến vợ Eriksen không tất tả chạy đến mà chỉ ôm mặt khóc trong vòng tay ủi an của 2 người đồng nghiệp chồng? Có lẽ chỉ là niềm tin. Niềm tin có lẽ cũng là thứ vũ khí duy nhất giúp chúng ta vượt qua giai đoạn buồn bã và bất an này.
Ngày hết giãn cách, được ra ngoài trở lại, tôi sẽ ôm những người bạn của mình và thầm nói với họ lời cám ơn. Cám ơn vì đã hiện diện và vẫn đang hiện diện cùng tôi, trong hành trình chờ hết của mỗi người.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Cảm ơn Quý vị đã góp ý cho trang web.